Theo Cơ quan Quản lý Khí quyển và Đại dương Quốc gia Mỹ, với khoảng 570 triệu tấn khí nhà kính thải ra hàng năm từ các quá trình công nghiệp và tự nhiên, nồng độ khí mê-tan trong khí quyển đang tăng với tốc độ kỷ lục.
Tại một số quốc gia trên thế giới, nguồn phát thải chủ yếu là từ các cánh đồng nông nghiệp, trang trại động vật, đặc biệt là gia súc như trâu bò và các loại gia cầm. Tại Mỹ, ngành dầu khí chịu trách nhiệm lớn nhất về lượng phát thải này. Tuy nhiên, một nguồn phát thải lớn khác đáng chú ý đó là rác.
Qua dữ liệu thu thập được từ thiết bị dò gắn trên vệ tinh cho thấy, lượng khí mê-tan phát ra rất cao tại các thành phố ở Ấn Độ, Pakistan và Argentina, nhóm các nhà khoa học đã xem xét đánh giá cẩn thận để xác định các nguồn phát thải này.
Theo một nghiên cứu được công bố hôm 10/8 trên Tạp chí Khoa học Tiến bộ, các hình ảnh vệ tinh có độ phân giải cao được chụp vào năm 2020 cho thấy, khí mê-tan xuất phát từ các bãi rác ở thủ đô Buenos Aires của Argentina, thành phố New Delhi và Mumbai của Ấn Độ, thành phố Lahore lớn thứ hai của Pakistan.
Theo kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học, một bãi rác thải ở Mumbai có thể thải ra khoảng 9,8 tấn mê-tan mỗi giờ, tương đương 85.000 tấn mỗi năm. Bãi rác Buenos Aires hàng năm có thể thải ra khoảng 250.000 tấn khí mê-tan.
Joannes Maasakkers – nhà khoa học môi trường tại Viện Nghiên cứu Vũ trụ Hà Lan cho biết: “Những quan sát này có thể cho chúng ta biết nơi phát thải khí mê-tan lớn và nơi có thể thực hiện hành động để giảm thiểu”. Các bước giảm thiểu có thể bao gồm ủ rác thực phẩm hoặc thu giữ khí mê-tan để làm khí sinh học.
Theo Ngân hàng Thế giới (WB), chất thải ở bãi chôn lấp đã sản sinh ra khoảng 11% lượng khí mê-tan toàn cầu, dự kiến con số này sẽ tăng khoảng 70% vào năm 2050 khi dân số toàn cầu tiếp tục tăng cao.
Vì khí mê-tan mạnh gấp 80 lần so với khí CO2 trong khoảng thời gian 20 năm, do đó việc giảm phát thải khí mê-tan hiện nay có thể tác động nhanh chóng đến biến đổi khí hậu - ông Joannes Maasakkers nói.
Trước đây, ước tính lượng khí thải bãi rác được thực hiện dựa trên khối lượng bãi rác và tốc độ phân hủy giả định.
Jean Bogner – một nhà khoa học về môi trường của Đại học Illinois, Mỹ cho biết, công nghệ vệ tinh là một động lực thúc đẩy các nhà khoa học. Cách tiếp cận này giúp con người nắm bắt đầy đủ lượng khí thải cụ thể tại các địa điểm nhất định. Lượng khí thải tại các bãi chôn lấp có thể khác nhau tùy theo mức độ và tùy thuộc vào nhiều yếu tố từ đất đai đến các biện pháp giảm thiểu được áp dụng.