, //, :: GTM+7

Gặp những xuân thì...

BÙI VIỆT PHƯƠNG
(hanoimoi.com.vn)

Tết như một ông khách quý sẽ đến thăm nhà. Chẳng biết “ông” là người có vai vế thế nào mà ai cũng náo nức lắm. Dịp cuối năm, con lợn trong chuồng được thêm mấy bó rau, con gà trống thêm bơ ngô tẻ, đám củi gộc nằm la liệt bên hiên bếp... chờ "khách".

Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Vất vả nhất vẫn là mẹ tôi. Cận Tết, bàn tay chẳng phút ngơi nghỉ đã đành, đến cả cái đầu hình như cũng xếp đầy những lo toan. Nào là gạo nước, lá dong, quần áo mới, nào lọ dưa hành đã kịp ngấu chưa, nào tính hạt mướp sẽ đem gieo vào đêm trừ tịch thế nào? Tết, với cha tôi là cái rìu sáng loáng, lầm lũi lên rừng. Ngày ấy rừng còn nhiều, cái áo bộ đội bạc muối mồ hôi của cha lẫn vào màu lá. Ngày này qua ngày khác, vẫn thấy cha vác rìu về không, lòng đầy ưu tư.

Tết của những công việc đặc biệt nhất phải là câu chuyện của chị em tôi. Năm nào cũng thế, cuốc, xẻng, dao phát... mẹ đã đưa, mẹ dặn phải dọn dẹp sạch sẽ từ ngõ vào nhà, từ nhà ra vườn, từ vườn lên đồi để đón Tết. Cỏ xuân, hoa xuân đương độ xuân thì hăm hở, những dao, liềm, cuốc... qua năm tháng đã mòn, già nua, chỉ làm chai tay chúng tôi. Được một lúc, hai chị em ngồi nghỉ dưới bóng cây hay rủ nhau trèo lên những tảng đá lớn mà đố nhau về tên các loại cây dại. Đố là đố cho vui thế chứ chẳng có ai ngoài hai chị em tôi đặt tên cho chúng, trong đầu tôi mơ hồ như mình đang đi ngược gió, như người bơi ngược dòng suối, ngược phía mùa về.

Rồi tóc chị tôi đã dài ngang lưng, dáng cao và thanh mảnh làm khối anh trong xóm liếc nhìn. Một sớm cuối tháng Chạp, chị bảo mẹ năm nay không cần phát cỏ nữa. Mùa xuân là của tất cả đất trời, từ con kiến, cánh ong đến cây me, cỏ gà, cỏ ấu... Hãy cứ để con tận hưởng không khí mùa xuân với muôn loài hoa dại vì sớm muộn gì con cũng phải học xa nhà, sẽ không còn nhiều dịp như thế này nữa. Lúc đó, tôi chưa hình dung ra viễn cảnh người con gái lấy chồng xa mà chỉ biết "sáng kiến" của chị làm tay tôi đỡ phồng rộp.

Sáng xuân hửng nắng hôm ấy, chị rủ tôi cùng lên nương, dọc con đường bao dáng hoa khoe sắc. Chẳng biết từ bao giờ, căn nhà gỗ của gia đình tôi cách biệt với xóm núi phía xa kia. Được cái, con đường lổn nhổn những đá dăm, đá hộc cứ mùa xuân đến lại có muôn loài hoa dại nở. Thế rồi, trên cái nương chênh chếch sườn núi, trong vườn rau và có khi ngay dưới bậc thềm, một cuộc nổi dậy đồng loạt của những sắc màu hoang dã như thế. Hoa cỏ nhỏ nhoi nép mình nhưng vẫn ngạo nghễ đón xuân bằng sự náo nức của mình. Hoa dại như những người bạn lâu nay vẫn ở quanh nhà, quanh cuộc sống của chúng tôi nhưng kín tiếng. 

Trong nô nức của hoa xuân, chị tôi nói nhỏ như để mình cậu em trai nghe thấy: “Chị em mình lâu nay phát cỏ để đón mùa xuân mà chẳng thấy mùa xuân hiện hình. Chỉ có hôm nay, bước trên con đường này, bàn tay không dao, không cuốc lại gặp được xuân thì em nhỉ!”.

Mùa xuân ấy và bao mùa xuân nữa cứ đọng mãi như mật ngọt sâu lắng trong tâm hồn tôi.

Tags

Bình luận

Xem nhiều





Nổi bật
Được quan tâm






Nhóm Hi-future là tổ chức được sáng lập nhằm giúp các trẻ phổ tự kỉ hòa nhập cộng đồng, giúp những đứa trẻ không biết mình là ai, không phân biệt được bản thân và thế giới xung quanh… bước vào hành trình “tìm lại ước mơ” cho chính mình.
Đăng ký nhận tin nóng
Giúp bạn cập nhật các thông tin mới nhất