Hình ảnh của những bụi tre, khóm trúc, bờ ao, đặc biệt là những nhịp cầu tre lắt lẻo lúc nào cũng có sẵn trong tôi như một góc tâm hồn của người con xa quê. Mỗi lần có dịp về quê tôi lại thẩn thờ đi tìm những rặng tre xưa.
Sau mấy đợt nắng hạ gắt gỏng, cánh đồng đồng loạt ngả sang màu vàng, lúc đó mẹ chuẩn bị liềm cho mùa gặt. Và những đứa con sinh ra từ đồng ruộng luôn mang theo hình ảnh một mùa gặt vất vả, tiếng rạ rơm xào xạc trong những ngày mùa hạ cháy bỏng, góp nhặt ký ức, làm hành trang vững chãi mà bước vào đời...