, //, :: GTM+7
Thứ Ba, 19/07/2022, 08:24

Xóm quê

LÊ THỊ XUYÊN
Em gửi cho tôi bức ảnh kèm lời nhắn: “Xóm mình này chị! Về quê đi! Chị em mình làm một chuyến về lại tuổi thơ”. Nhìn hình ảnh xóm quê thân thương hiện ra trước mắt, trong tôi bỗng vỡ òa bao xúc cảm.

Xóm quê, với những bức tường rêu phủ xanh màu thời gian, với mái ngói trầm mặc, bình dị bên những bóng cau, thân dừa bạc phếch, với con đường mòn nhỏ xinh men từ đầu xóm với giếng làng, cây đa già nua đến cuối xóm với đồi bạch đàn ngút ngát cùng ngôi miếu thiêng bên những mẩu chuyện truyền miệng ly kì.

Xóm quê, nơi lũ trẻ lên 5, lên 10 chúng tôi ngày ấy sáng sáng bước ra cổng ngõ, ngó nghiêng đợi bạn. Đứa nào đứa nấy chân đi dép tổ ong, đầu để trần; bộ áo quần lò xo cong tớn đã ngả màu nhựa khoai, nhựa chuối; tay xách túi cước, túi vải đựng sách vở, bút thước; mặt mũi lem nhem sau giấc ngủ đêm còn ngái; bụng lưng lửng mấy thìa cơm nguội kèm cà muối trường giòn rôm rốp… Đơn giản thế thôi mà ấm bụng, mà toe toét cười, mà í ới gọi nhau, vang vọng khắp xóm.

Xóm quê, là bãi đất trống khá rộng đầu làng, nơi gốc đa già tỏa bóng mát rượi, là nơi chiều chiều các bà các mẹ hay ngồi bàn chuyện ruộng đồng, chuyện học hành của con trẻ hay chuyện làng chuyện nước. Nền xóm là những lớp đất núi được san lấp bằng phẳng. Hai bên đường lên xóm là những ngôi nhà san sát, có ngõ ra vào gần như đối diện nhau. Một bên đường là rãnh thoát nước chảy xuôi xuống đồng, được kê kè bởi những hòn đá núi nhỏ to vuông vắn, đẹp mắt.

Xóm quê, những ngày mùa... Dẫu có mệt nhọc, dẫu mồ hôi ướt đầm lưng áo nhưng niềm vui no ấm đã hiện trên những chiếc xe thồ chở lúa đầy phè, những quang gánh trĩu nặng của ông của bố, những nụ cười viên mãn của các bà các chị... Xóm quê, nơi những đứa trẻ chúng tôi theo sau đàn trâu bụng căng tròn, đủng đỉnh đi về ngõ xóm, rẽ lối từng nhà giữa những tiếng cười ngặt nghẽo, vui nhộn.

Xóm quê mùa mưa đến. Thích nhất là cảm giác cùng nhau đứng dưới mái hiên, mái ngói ngoài đầu xóm để hứng mưa, tắm mưa, líu ríu đuổi nhau, rả rích cười.

Xóm quê in dấu những kỉ niệm ngọt ngào một thuở. Chẳng thể đếm hết những ngày ngóng mẹ đi chợ về. Đùm kẹo sắn, cái bắp luộc hay quả ổi, khúc mía… Mỗi lần nâng niu thức quà quê mộc mạc ấy, hạnh phúc chẳng thể tả thành lời. Nhớ cả những ngày cùng em trốn giấc ngủ trưa. Khi chạy theo bác bán kem hay cô hàng kẹo kéo, khi rủ nhau trộm mít, trộm bưởi, trộm dừa. Nhớ nhất những tối mùa hè rủ nhau đi xem tivi. Ngày ấy, điện mới về làng. Cả xóm duy nhất có cái tivi đen trắng nhà ông Niên ở đầu xóm. Ngày nào hai chị em cũng trông nhanh đến tối để được rảnh rang đi xem. Nhưng rồi, tối về sợ ma, nhà ở giữa xóm nên hai đứa cứ vắt chân lên cổ chạy thục mạng.

Những ngày nhàn rỗi, xóm quê yên bình đến lạ. Trong khi các bà các mẹ rủ nhau chuyện trò, rủ nhau đụng chung bánh ít, bánh lá; đám trẻ chúng tôi lại tụm năm tụm ba chơi trò bắn bi, nhảy dây, cưỡi ngựa, trốn tìm… Nhớ những lần mải chơi để em bò ra nghịch đất bẩn, lăn xuống rãnh nước; nhớ giọng trầm nhưng dứt khoát của bố mỗi khi gọi tôi về vì quên bữa cơm chiều… Tất cả gom giữ kí ức vui buồn một thuở.

Xóm quê, cái thời biết thương biết nhớ, biết thẹn thùng e ấp. Sáng nào bạn cũng đứng nép chờ tôi ngoài đầu xóm. Cái nhìn ngượng nghịu lấm lét, cái nắm tay vội vã, mẩu giấy trao tay chớp nhoáng thay lời muốn nói… Tình yêu tuổi học trò thơ mộng được nuôi dưỡng, giữ gìn chính từ ngõ quê bình dị ấy.

Xóm quê bây giờ, con đường đất sần sùi đã thành đường xi măng trơn láng, đẹp đẽ. Em hỏi bâng quơ: “Chị thích xóm quê ngày xưa hay bây giờ? Tôi lưỡng lự, chưa thể trả lời, lòng còn đang tự hỏi những đứa trẻ ở xóm bây giờ liệu có giữ được chút kỷ niệm nào về hồn quê như mình vẫn đang níu giữ hay không?

Tags

Bình luận

Xem nhiều





Nổi bật
Được quan tâm






Nhóm Hi-future là tổ chức được sáng lập nhằm giúp các trẻ phổ tự kỉ hòa nhập cộng đồng, giúp những đứa trẻ không biết mình là ai, không phân biệt được bản thân và thế giới xung quanh… bước vào hành trình “tìm lại ước mơ” cho chính mình.
Đăng ký nhận tin nóng
Giúp bạn cập nhật các thông tin mới nhất